Ta muốn gì?

Rồng đâu chịu sống trong ao nhỏ
Đạp sấp lên trời cũng có phen….

Tuổi trẻ cũng ước mong như ai … cũng muốn như câu của Nguyễn Công Trứ :

“Sinh ra là nhờ ơn trời đất
Phải có danh gì với núi sông”

Hay câu của Khổng Tử:

“Không hơn hãy cố bằng người
Để Thiên hạ khỏi ai cười ai khinh.”

Giờ mới nhận ra những cái ấy chẳng có nghĩa lý gì, ai cười thì cho họ cười, ai khinh thì cho họ khinh, mình sống cho chính mình có phải sống cho quan điểm suy nghĩ của người khác đâu. Cuộc đời vốn vô thường, ai biết được ngày mai sẽ ra sao, còn sống còn khoẻ sao không tận hưởng đi? Sao đến khi về già hay trên giường bệnh giống Steves Job thì lại bắt đầu hối hận? Khi cái chết còn không sợ thì sợ gì bị ai cười, ai khinh. Lúc ấy mới là lúc bạn bắt đầu được sống.

Ngày trước ảo tưởng sức mạnh, muốn thay đổi cả thế giới, lớn thêm 1 chút thì chỉ cần thay đổi đất nước, lớn thêm chút nữa thì chỉ cần thay đổi gia đình còn giờ chắc lớn hẳn nên mới chỉ có thay đổi bản thân.

Đúng là sống là người bình thường thật là khó, ai cũng muốn mình là nhất, mình là số một… Đức Phật bảo thế giới sống trong dục quả không sai… biết sai mấy ai làm được…

Người đặc biệt thích thứ bình thường,
Kẻ bình thường thích thứ đặc biệt…

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
()
x