Hành trình tiến hoá của Linh Hồn – Phần 1

Phần lớn các hồ sơ gửi đến tôi đều có điểm chung đó là bị tổn thương rất lớn từ tuổi thơ đến thời điểm hiện tại. Bế tắc, buông xuôi, chán sống, trầm cảm thậm chí là tự tử nhiều lần từ những tổn thương nặng nề qua rất nhiều biến cố của cuộc sống là những điều rồi nhận được qua hồ sơ của các chủ thể.

Nhận được đơn đăng ký của em với thông tin trong hồ sơ rất dài, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, có sự thôi thúc phải sắp xếp thực hiện ca thôi miên cho chủ thể này sớm nhất.

(Để giữ nguyên bản thông tin, tôi xin chia sẻ lại từ đầu đến cuối ca & chia thành các phần để tiện theo dõi, mời các bạn đón đọc).

Chủ thể của tôi là 1 bạn nữ sinh ra trong gia đình bố mẹ là những người có địa vị trong xã hội, em sinh đã gánh trên vai kỳ vọng lớn của bố mẹ với trách nhiệm làm bố mẹ tự hào. Khi còn nhỏ, em đã làm bố mẹ thất vọng khi mình có tật nói lắp quá nặng, bố mẹ luôn chế nhạo, nhai lại cách nói chuyện của mình, em cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng, khi đến việc nói chuyện em còn không làm được thì em còn sống làm gì nữa để làm gánh nặng cho bố mẹ. Đây là nguyên nhân chính khiến càng ngày em càng trở nên nhút nhát, tự ti, thu mình trong cái vỏ ốc của mình, không chia sẻ, bố mẹ mắng cũng không cảm xúc. Và có lẽ chính sự thu mình, nhút nhát này đã khiến giữa mình và bố mẹ mất kết nối, em làm gì cũng làm cho bố mẹ bực mình, làm gì cũng khiến bố mẹ ngứa mắt, cũng bị mắng với những câu từ như: “loại như mày thì ra đường nhặt rác”, “loại mày chỉ có đi hót c**, c** không đến lượt mày”, … Em luôn cảm giác mình bị cô lập trong chính gia đình mình, đến em trai cũng không thể nói chuyện. Một gia đình 3 người đang vui vẻ (bố, mẹ, em trai) mà tự dưng em xuất hiện thì không khí ấy chắc chắn chùng xuống, mọi người tập trung vào soi mói, phê phán, phê bình, rồi chê bai em. Em luôn bị cấm đoán trong mọi việc, từ việc chơi với bạn bè – dù là bạn nữ, đến tất cả những việc khác, bố mẹ đều là người quyết định hộ. Cái cảm giác cô độc, tủi thân, thất vọng về chính bản thân mình, khiến em đã nhiều lần lên kế hoạch tự tử nhưng thất bại, và cứ thế, cứ thế, em sống như chú rùa nhỏ trong góc nhà, lầm lũi, đơn độc, không tiếng nói, không ai chia sẻ!
Em đã từng bỏ nhà đi, muốn đến một nơi khác, môi trường khác, hi vọng mọi thứ sẽ tốt hơn, nhưng không thành. Bị bố mẹ xích vào gốc cây nhãn bằng xích chó, từng phải quỳ gối, lạy bố lạy mẹ xin họ tha thứ, rất nhiều, rất nhiều lần em bị tổn thương, lòng tự trọng của em bị chà đạp. Đã bao nhiêu lần, em ko biết mình sống để làm gì nữa? Sống làm gì giữa cuộc đời đầy tăm tối như cái màn đêm vào hôm em bị xích vậy? Tương lai của em rồi sẽ như thế nào? Em không nhìn thấy nó!!!!
Đến trường lớp thì em cũng bị cô lập 1 mình, ko có bạn chơi, nhiều lần bị cô giáo đánh. Em cũng từng bị người bạn của bố mẹ động chạm nhiều lần khiến em thấy kinh tởm, và sợ hãi. Có lẽ vì sự tổn thương đó mà hiện tại em rất khó gần gũi với chồng. Em cũng bị lừa tiền 2 lần, khiến em rơi vào hoảng loạn, trầm cảm, sợ hãi, khóc suốt nhiều ngày. Bản thân em từ nhỏ đã luôn suy nghĩ, mình sinh ra trên đời này làm gì? Tại sao cuộc đời lại đối xử với em như vậy? Tại sao những chuyện như vậy lại xảy đến với em?
Trong mắt gia đình em luôn luôn sai, luôn luôn là đứa nói dối, không ai tin em cả, có vẻ như gia đình, trường lớp và cả xã hội đều cô lập em vậy.
Chuyện tình cảm của em cũng rất nhiều biến cố, em có 2 mối tình thì 1 người đã lừa tình em, 1 người thì lừa tiền và bỏ rơi trong lúc em hoảng loạn nhất.
Em quen và cưới người chồng hiện tại rất nhanh (chỉ trong vòng 100 ngày), có lẽ vì em muốn rời khỏi căn nhà đó nên mới quyết định lấy chồng nhanh như vậy khi mà chưa kịp tìm hiểu kỹ. Điều đó khiến cho cuộc hôn nhân của em thường xuyên rơi vào bế tắc khi mà cả 2 ko hoà hợp đc cả về tinh thần lẫn thể xác, em mắc chứng sợ sex (có lẽ do bị lạm dụng từ nhỏ nên luôn bị ám ảnh khi gần gũi với chồng), thấy có lỗi với chồng nhưng em ko biết làm gì khác. Có lẽ, nền tảng ban đầu của cuộc hôn nhân này không phải là tình yêu, nên chỉ cần chút khúc mắc, là chồng em sẽ đưa ra đề nghị “ly hôn đi”, vòng lặp về quá khứ lại quay trở về, chỉ là chuyển từ sống với bố mẹ sang sống với chồng thôi, còn cảm giác cô độc vẫn vậy, tủi thân vẫn y chang. Em cười một cách đau đớn cho phận mình!
Chồng em là người cực kỳ tiêu cực, bi quan, nhìn cuộc đời bằng con mắt phán xét, nghi ngờ, đánh giá, luôn cảm thấy thiếu thốn cả về tình cảm và vật chất.
Ngoài ra những tổn thương nặng nề về tinh thần em còn bị U nang buồng trứng, thường xuyên bị đau đầu, đau lưng và hay bị tụt huyết áp…
Khoảnh khắc hạnh phúc vui nhất trong đời là lúc con trai em ra đời, là khi con trai mình đòi theo mẹ, cảm giác có ai đó cần mình, cảm giác mình là người quan trọng với ai đó. À, hóa ra mình không phải đứa vô dụng, hóa ra vẫn có người cần mình, hóa ra vẫn có người để mình yêu thương vô điều kiện. Em đã nghĩ vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy con của mình, em khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc! Em thầm cảm ơn con đã đến bên em!

Em có ước mơ khao khát chữa lành cho bản thân và trở thành 1 người chữa lành để có thể giúp đỡ cho gia đình, cộng đồng và xã hội. Giúp những ai đã, đang trải qua những sự việc, cảm giác, những điều em từng trải qua, giúp họ có người lắng nghe, giúp họ có chút hơi ấm, chút bình an, nếu có thể, thì chữa lành giúp mọi người, để tất cả có cuộc sống an yên!

Kiếp đầu tiên em được tôi dẫn về hành tinh Aslatka, khung cảnh ở đây núi non hùng vĩ rất đẹp. Con người ở đây có hình dáng tương đối giống người ở Trái Đất nhưng lưỡi rất dài, tay chân rất khoẻ, trên người có nhiều lông.
Em là 1 cô gái 15 tuổi xinh xắn, đang đứng trước 1 ngôi nhà gỗ rộng nhưng thấp, đó chính là nhà em, xung quanh ngoài núi non ra không có ngôi nhà nào khác.
Em ở ngoài gọi cửa nhưng ko ai mở cửa, một lát sau bố em về cùng theo đó là 1 nhóm người là lính của ông ấy. Nhìn thấy em vẻ mặt của ông đổi sắc sang khó chịu bực tức, ông cho người đánh em, (bố chính là người chồng ở kiếp hiện tại), mẹ em cũng ra chửi bồi thêm mấy câu (mẹ chính là bà nội em kiếp hiện tại). Những người thân của em, lại là những người hắt hủi em nhất, xa lánh em nhất, em thấy bản thân đang run lên vì sợ, em thấy bản thân có một khát khao, một ao ước, đó là có ai đã dang tay ra ôm em!
Nhưng không, em bị mấy người lính của bố đánh gãy lưng, đau đớn hơn, trớ trêu thay người đánh gãy lưng em chính là người yêu em. Anh ấy không nỡ, không muốn và cũng không dám làm tổn thương em, nhưng anh ấy là lính của bố em, em hiểu rằng, nếu anh trái lệnh, anh sẽ bị giết, nên em đã bảo anh, cứ đánh em đi, làm theo lệnh đi, em không sao đâu! Bố em đã biết đc chuyện 2 đứa có tình cảm nên ra lệnh chính chàng trai đánh em. (chàng trai đó chính là tôi – nhà thôi miên).
Lúc đó, em chỉ cảm thấy thương anh, thương anh khi phải tự tay đánh người con gái mình yêu, đâu đó, hình như em thấy anh rơi lệ? Và em đã nhìn thấy anh tự hứa với lòng, sẽ luôn đi theo và bảo vệ em!
Sau đó, bố vào nhà lấy nước tiểu hắt vào người em. Bố không chấp nhận em là con gái, từ lúc sinh ra em luôn hứng chịu sự hắt hủi và những trận đòn của ông. Mọi người vào trong nhà đóng cửa lại và bỏ em lại 1 mình nằm khóc ở ngoài. Toàn thân em đau nhức, nhưng ko đau bằng nỗi đau ko được bố mẹ chấp nhận là con của họ, nỗi đau thấu tận xương tủy, em chua xót bò đi khỏi căn nhà đó. Rồi ra đến bờ vực, lúc này em muốn chết, em đã phải chịu đựng quá nhiều từ lúc sinh ra, em lăn mình xuống vực. (Lúc này chàng trai đi tìm em nhưng ko tìm thấy) Em ko chết, em được 1 chú chó cứu, chó tuy nhỏ nhưng rất khoẻ, nó có bộ lông dài màu đen bóng mượt, nó tìm quả cho em ăn, lấy lá cây đắp vào lưng cho em, em cảm thấy ấm ấp khi được chăm góc ân cần như thế này, em hạnh phúc thật sự, em ôm và xoa đầu nó. Chú cho dẫn em đi về hang của nó, có rất nhiều con khác ở đây, hang rộng nhiều ngõ ngách nhưng thấp. Em phải bò vào và ngồi trong đó, gia đình chó có 20 con, chúng rất thương em, chúng liếm vết thương ở lưng và cho em ăn hoa quả. Chó ở đây ăn chay, chúng ko ăn thịt mà chỉ ăn hoa quả.
Rồi đám người của bố tìm đến đánh chết đàn chó ở đó, em bỏ chạy trốn vào rừng, lúc này trời rất lạnh và rét, em ngồi dưới gốc cây và bị ngất tại đó. Sau tỉnh dậy em lại tìm đến cái chết bằng cách đập đầu vào đá, nhưng ko chết, em chưa được chết. (đây là từ đc em nhắc đến rất nhiều lần sau mỗi lần hành xác để tìm đến cái chết của em). Đám người của bố em tìm đến, em chạy ko kịp, em bị bắt và lại bị đánh, chân trái em bị gãy ở mắt cá chân, em lại ngất đi, rồi mọi người bỏ về. Lá cây rụng xuống làm chăn cho em đắp, em tự đào hố chôn mình, 10 đầu ngón tay chảy máu (máu có màu cam, hơi hơi đỏ), rồi lấp đất lên tự chôn mình, gió thổi mạnh làm đất bay toán loạn khiến em không lấp được hố.
Em chui vào trong bụi cây ngồi trong đó, và bị sốt rét nhưng ko chết, em bị côn trùng bò vào người, cánh tay bên phải em bị nhiễm trùng, bây giờ em cảm thấy ko còn đau đơn trên thể xác nữa. Bất chợt một con rắn màu đen trườn đến cắn em, con rắn này to bên ngang, thân ngắn, mũi và lưỡi có màu đỏ, đuôi của nó có hình bông hoa cũng màu đen, nhưng em vẫn không chết.

(Sau đó 1 loạt diễn biến tìm đến cái chết của em, em đã tìm mọi cách để cắt đứt chỗ mắt cá chân trái bị đánh gãy trước đó và cắt nốt chỗ khửu tay phải bị nhiễm trùng của em, lúc này em chỉ còn chân phải và tay trái là còn nguyên, đoạn này hơi kinh dị nên tôi lược bỏ bớt, nhưng em vẫn không chết được).

Em bò ra sông, thả mình cho cơ thể trôi theo dòng sông, nước ở đây có màu tím rất đẹp, lúc này các vết thương bắt đầu lành lại, dòng sông đưa em đến một thác nước cao, rồi em rơi xuống đập đầu vào đá… Ngất đi nhưng vẫn chưa chết, em bị trôi dạt vào rìa, có 1 cành cây đâm xuyên qua người ở ức, em trèo lên bờ rút cành cây ra cho chảy máu nhưng máu ko chảy, em nằm khóc nức nở… Một con chim sà xuống nằm bên cạnh em, chim có màu xanh lá cây pha lẫn xanh đậm rất đẹp, chú chim dài hơn em rất nhiều với sải cánh rộng, nó dùng lông và chân xoa các vết thương ở bụng và ngực của em. Chú chim chính là thiên sứ của em, chim bảo em ko chết được đâu, hãy học cách yêu thương và trân trọng bản thân mình.
Chú chim này làm một cái tổ có mái ở trên đỉnh của 1 cây lớn và bảo em sống ở đó, hàng ngày chim sẽ đến chơi với em. Ở đây em nhìn thấy khung cảnh rất hùng tráng, cây cối và muôn loài ở đây lớn hơn ở Trái Đất, ở đó rất nhiều cây lớn đặc biệt là cây có chân có thể di chuyển được (hơi giống Thần cây trong phim Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn nhưng ở đây cây có lá sum suê, nhiều hoa quả và màu sắc đẹp hơn rất nhiều, chân cây giống chân người khổng lồ nhưng có rễ mọc ra xung quanh).
Mặc dù cuộc sống nơi đây bình yên, được cây cối, các loài chim yêu quý và chăm sóc nhưng em vẫn nhớ những ký ức đau buồn trước đó, hàng ngày em nhìn ra phía xa xăm qua những lớp sương mờ với 2 hàng nước mắt nặng trĩu.
Có 1 bạn chim màu vàng cam không thích em (bạn chim này chính là mẹ em kiếp hiện tại), chim này đến đưa cho em 1 quả màu xám bảo em ăn đi, ăn xong em bị đau bụng dữ dội, cơn đau lan ra khắp toàn thân, các khớp tay khớp chân dần dần rời ra.
Chim màu vàng cam đó cho rằng em cướp mất bạn tình của bạn ấy, ghen tị vì chú chim xanh lá thường xuyên đến thăm và dành cho em sự chăm sóc đặc biệt. Em đóng cửa tổ lại ko tiếp xúc với ai nữa, nằm chờ chết, rồi tổ bị bung ra khiến em rơi từ trên cao xuống đất gãy cổ, các khớp tay chân em đã bị tách rời hẳn ra khỏi cơ thể nhưng máu không chảy, em muốn chết…
Có con giun chui vào mồm rồi chui lên đầu em, cơ thể em chuyển thành màu nâu, nhưng vẫn ko chết, em muốn cắn lưỡi tự tử nhưng không cắn được bởi quả độc kia đã làm răng em rụng hết, lại nằm chờ chết…
Em bị con gì đó dìm đầu xuống đất rất sâu, nhưng vẫn ko chết, nó vui vì làm điều đó, nhưng ko để cho em bị chết. Nó giống tinh tinh ở Trái Đất nhưng to lớn với toàn thân màu trắng, mắt đen, Tinh tinh đó chính là bố em kiếp hiện tại, sau đó nó đắp lá cây vào người em, rồi kéo giãn người em ra và em khỏi hết đau lưng, rồi nó đi mất… Em vẫn muốn chết…
Em lăn ra bờ sông, rơi vào mồm 1 con cá sấu khổng lồ, cá sấu này khá giống ở Trái Đất nhưng 2 bên có cánh khép vào với bộ lông màu đen tuyền… em chui vào bụng cá sấu, rất ấm, rất ấm, thật là ấm áp, em thấy rất vui và hạnh phúc vì em chưa được có cảm giác này, em muốn ở ở đây mãi nhưng cá sấu lại nhả ra, cá sấu chỉ muốn em tận hưởng cảm giác ấm áp này, Cá sấu bảo: hãy cố gắng sống đi, hãy biết yêu thương bản thân mình, sắp hết kiếp này rồi, rồi cá sấu lặn đi mất. (cá sấu đó chính là con trai em kiếp hiện tại)
Em lăn đến nằm cái hang ở gần đó, rễ cây lớn đã dẫn mạch nước ngầm đến chỗ hang cho em uống, em ko ăn gì nằm chờ chết…
Một thời gian sau, lúc này cơ thể chỉ còn da bọc xương, chờ rất lâu để chết nhưng vẫn chưa chết…
Rồi …
Lúc này em sắp chết rồi…

Em gọi tất cả bạn cây, bạn chim, cá sấu, gọi cả bạn chim màu cam đế đến…Em nói lời xin lỗi và cảm ơn tất cả đã giúp đỡ.
Chú chim xanh lá cây sà xuống bảo em: Đi thôi… đến lúc đi rồi…
Em từ từ ngắt hơi thở, linh hồn lìa ra khỏi thể xác, mọc cánh dài và bay theo bạn chim xanh. Em bay lê, lên rất là cao, xuyên qua các tầng mây…

Em nhìn xuống thấy Bố em lúc nhỏ, bố đã chứng kiến ông nội đuổi đánh người con gái của ông, từ đó bố đã có 1 niềm tin là phụ nữ ko đáng đc trân trọng.
Cho nên khi em được sinh ra ông đã không chấp nhận điều đó, ông hắt hủi đánh đập, nhưng em cần hiểu cho niềm tin của bố, bố cũng coi mẹ chỉ là người sinh con, ko có tình cảm nên mẹ cũng rất khổ, em nhìn lại những người đó để hiểu và thông cảm cho những gì họ gây ra cho mình.

Em nhận ra đc bài học: Dù có bị ruồng bỏ nhưng vẫn phải yêu thương và trân trọng bản thân mình, đừng tự huỷ hoại và đừng tìm đến cái chết. Hãy yêu thương những người làm tổn thương em, bởi họ cũng đang mang trong mình những tổn thương sâu sắc mà chính họ không biết điều đó…

Vì sao linh hồn em lại chọn kiếp sống đau khổ như vậy?
Tiến trình chữa lành và khai mở con mắt thứ 3 của em như thế nào?
Các cấp bậc trong hành trình tiến hoá của một linh hồn ra sao?

Mời các bạn đón đọc phần 2.

Trên hành trình của mỗi linh hồn, Vị thầy tâm linh luôn đi theo hỗ trợ & giúp đỡ chúng ta hoàn thành đúng bài học hay sứ mệnh mà chúng ta đã lựa chọn. Mỗi linh hồn sẽ có ít nhất một hoặc nhiều vị thầy tâm linh tuỳ vào lượng bài học và sứ mệnh của linh hồn đó, sứ mệnh càng lớn, bài học càng nhiều. Vì vậy, chúng ta không đơn độc trên hành trình đó, hãy yêu thương trân trọng chính mình, hãy mở rộng tâm đón nhận và chúng ta sẽ đi qua những bài học đó.

Và hãy nhớ rằng: “Thế giới này CẦN BẠN và những giá trị mà CHỈ BẠN mới có thể tạo ra”.

Nếu bạn có sự thôi thúc muốn thực hiện ca Thôi miên kết nối Lượng tử – Hồi quy tiền kiếp, hãy kết nối với tôi.
Tôi là Tuệ Quang, tôi đến để kết nối Yêu Thương.

 

5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
()
x